Du hồn hay cô hồn đều là những từ ngữ quen thuộc trong văn hóa tâm linh Việt Nam. Vậy chúng là gì và có gì khác nhau? Du hồn thường chỉ những linh hồn lang thang, không có nơi nương tựa, bao gồm cả người và vật. Cô hồn thường được hiểu là những linh hồn cô đơn, không người thân thờ cúng, không ai nhớ đến. Cả hai đều được xem là một dạng năng lượng, tồn tại dưới dạng thần thức.
Theo quan niệm dân gian và Phật giáo, khi một người hay động vật chết đi, phần hồn sẽ lìa khỏi xác. Hồn của động vật thường có tốc độ di chuyển lớn và không ổn định nên được gọi là du hồn. Còn cô hồn là những linh hồn không nơi nương tựa, bao gồm cả người và vật, lang thang trong cõi trung giới, tìm kiếm sự an ủi và tình yêu thương.
Một người đang thiền định, thể hiện sự thanh tịnh trong tâm hồn
Người ta tin rằng, những linh hồn này di chuyển với tốc độ rất lớn, vượt ra ngoài vùng phổ quang mà mắt thường có thể nhìn thấy. Tuy nhiên, một số người có khả năng đặc biệt, có thể nhìn thấy được những linh hồn này do nhãn cầu của họ nhạy cảm với vùng phổ quang thấp. Những nơi như nghĩa trang, bệnh viện thường được xem là nơi tập trung nhiều du hồn. Đặc biệt, trong tháng 7 âm lịch, người ta quan niệm rằng cửa địa ngục được mở, các linh hồn này được tự do lên dương gian. Vì vậy, dân gian có tục lệ làm phúc, cúng cô hồn vào tháng 7 âm lịch để cầu bình an và siêu độ cho những linh hồn lang thang này.
Người ta cũng cho rằng, người có tâm hồn thanh tịnh, năng lượng tích cực sẽ ít bị du hồn quấy phá. Ngược lại, người có tâm địa xấu xa, hay lui tới những nơi có năng lượng âm u dễ bị các linh hồn này đeo bám. Những ngày Tam Nương (3, 7, 13, 18, 23, 27 âm lịch) được coi là những ngày có năng lượng âm mạnh, không gian âm dương dễ giao thoa, khiến cho du hồn dễ dàng quấy phá.
Hình ảnh bàn thờ cúng cô hồn với nhiều đồ cúng lễ
Trong tháng 7 âm lịch, có nhiều điều kiêng kỵ được truyền tai nhau như: không ra ngoài một mình vào ban đêm, đặc biệt là sau 23 giờ, không đứng dưới gốc cây to, không nhặt tiền rơi vãi trên đường, không gọi to tên nhau khi đi chung nhóm, không chụp ảnh chùa chiền, miếu mạo,… Tuy nhiên, có những điều kiêng kỵ dựa trên kinh nghiệm dân gian, chưa được khoa học chứng minh. Vì vậy, chúng ta nên có cái nhìn khách quan, không nên quá mê tín dị đoan.
Vậy, việc gì nên làm trong tháng 7 âm lịch? Đó là phóng sanh, làm việc thiện, bố thí, giữ giới, nói lời hay ý đẹp, giữ hòa khí trong gia đình và xã hội. Nên đi chùa, tụng kinh, niệm Phật, thực hành lục độ Ba-la-mật (bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí tuệ). Làm việc thiện sẽ giúp tăng cường năng lượng tích cực, giảm bớt oán khí, tạo ra từ trường tốt, giúp chúng ta tránh xa những điều không may mắn.
Việc làm phúc trong tháng 7 là điều tốt, nhưng không nên chỉ tập trung vào tháng này mà quên đi những tháng khác trong năm. Sống thiện lương, tu tâm dưỡng tính mỗi ngày mới là điều quan trọng nhất.
Một người đang thả cá phóng sinh, thể hiện lòng từ bi và mong muốn mang lại điều tốt lành
Nếu trong nhà có người âm thì phải làm sao? Trước tiên, hãy tìm hiểu lý do vì sao họ còn ở lại. Có thể họ chưa siêu thoát, chưa biết cách đi, hoặc còn vướng bận điều gì đó ở dương thế. Hãy cúng cho họ một ít thức ăn, kèm theo lời khuyên nhủ, giúp họ buông bỏ những oán hận, tìm đường về cõi an lạc.
Niệm Phật, tụng kinh, làm việc thiện chính là cách tốt nhất để giúp đỡ những linh hồn này, đồng thời cũng là cách để chúng ta tu tâm dưỡng tính, sống an vui và hạnh phúc.