Cuộc đời giống như một vở kịch, chúng ta liên tục chuyển đổi giữa các vai diễn. Từ học sinh lớp một đến lớp hai, từ tuổi vị thành niên đến trưởng thành, lập gia đình, sinh con, rồi đến lúc già yếu. Mỗi giai đoạn đều là một vai diễn khác nhau, với những buồn vui, lo toan riêng.
Chúng ta miệt mài diễn trọn từng vai, lo lắng cho con cái, vun vén cho gia đình, phấn đấu cho sự nghiệp. Thời gian trôi qua, con cái trưởng thành, có cuộc sống riêng, có thể không còn bên cạnh chăm sóc, hỏi han. Chúng ta có thể cảm thấy cô đơn, lạc lõng.
Trên mạng xã hội, mọi người đều đang diễn. Những gì ta thấy chỉ là ảo ảnh, là những hình ảnh được tô vẽ, không phải là con người thật. Chúng ta cười, chúng ta khóc, chúng ta vui, chúng ta buồn, tất cả đều theo kịch bản của cuộc đời.
Chúng ta mải mê với vai diễn con cái, cha mẹ, ông bà, bạn bè, người ân, kẻ oán… đến mức quên mất chính mình. Khi bức màn sân khấu khép lại, ta trở về với thực tại, chợt nhận ra mình đã đánh mất bản thân.
Có khi nào bạn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nghe tiếng khóc của người bên cạnh? Họ đang mơ, đang hoảng loạn trong giấc mơ của mình. Cũng giống như vậy, khi ta tỉnh thức, ta sẽ nhận ra những lúc ta mê muội, đau khổ vì những vai diễn.
Cái chết chính là sự chuyển đổi sân khấu, từ vai diễn này sang vai diễn khác, từ thân xác này sang thân xác khác. Nhưng tiếc thay, ta không thể chọn được thân hình đẹp đẽ, trí tuệ sáng suốt. Tất cả đều do nghiệp dẫn. Vậy làm sao để thoát khỏi vòng luân hồi của những vai diễn? Làm sao thoát khỏi cơn mê?
Phật học là giáo lý về nhân quả, giúp chúng ta thoát khỏi mê lầm. Đối với những người lớn tuổi, thời gian không còn nhiều, hành trang tâm linh lại chưa chuẩn bị đầy đủ, tâm thức chứa đầy phiền não. Khi chết sẽ đi về đâu?
Nếu có đi chùa chiền, hãy đến chùa để nghe pháp, để kết duyên lành cho đời sau. Thời gian không còn nhiều nữa, hãy tận dụng từng phút giây để tu tập. Người trẻ hơn có thể dành thời gian nghe giảng kinh, nghe pháp thoại để trau dồi kiến thức Phật pháp.
Chùa chiền ngày nay không còn như xưa, rất khó để gặp được bậc chân tu để học hỏi. Việc cúng dường cũng không còn giữ được ý nghĩa ban đầu. Phước đức, công đức phải do tu tập mà có.
Đừng quá bận tâm đến những điều không như ý, tất cả đều là do cộng nghiệp và sự chiêu cảm từ nhân quả quá khứ. Hãy đi chùa để kết duyên lành.
Bạn có thể tham khảo cuốn sách “Bước Đầu Học Phật” của Hòa thượng Thích Thanh Từ để tìm hiểu về lịch sử Phật giáo và các pháp môn tu hành. Hầu hết các pháp môn đều cần phải dứt nghiệp mới có thể vãng sanh về cõi lành.
Pháp môn niệm Phật lại khác, có thể mang theo nghiệp cũ khi vãng sanh. Khi nhất tâm niệm Phật, buông xuống vọng tưởng, bỏ đi vai diễn cũ, ta sẽ chứng được quả thanh tịnh.
Niệm Phật là công phu tâm thanh tịnh, tâm thanh tịnh liền sinh trí huệ. Khi đó, ta đã chuyển sang một vai diễn mới, một sân khấu mới, dù vẫn ở trong thân xác cũ.
Niệm Phật là pháp môn thù thắng, không cần phải mất 10 năm nghe giảng kinh. Chỉ cần thành tâm niệm Phật, tâm thanh tịnh là có Niết Bàn. Vãng sanh là về cõi Phật, được làm Phật. Niết Bàn là vắng mặt mọi sự phiền não, không còn sinh tử luân hồi. Nam Mô A Di Đà Phật.